Hà Dũng từng nhiều lần bảo bạn bè đừng lót hai từ “đại gia” trước tên mình. Nhưng với một số người, ông luôn là đại gia tình cảm trong lòng họ. Trong giới nghệ thuật, nhiều người biết tình bạn thân lâu năm của nhạc sỹ Hà Dũng với một nam ca sỹ chuyên hát dòng nhạc trữ tình. Anh ca sỹ này luôn bên ông, kể cả lúc ông thất bại hay trên đỉnh thành công. Có những đêm, người ta thấy hai người đàn ông này ngồi cùng nhau trong một quán bar sang trọng, cạnh chai rượu tây, trong tiếng nhạc xập xình. Cả hai đều trầm ngâm, ít nói, nhưng trong sâu thẳm, họ hiểu về nhau rất nhiều. Theo đuổi dòng nhạc kén người nghe, tiền cát-xê của anh chỉ đủ để trang trải cuộc sống thường ngày ở TP.HCM đắt đỏ, vẫn còn phải ở nhà thuê. Biết khó khăn này của người bạn, nhạc sỹ Hà Dũng đã không ngần ngại, dốc hầubao, mua tặng cho bạn một ngôi nhà khang trang, với thông điệp: “An cư, lạc nghiệp”. Tại TP.HCM, có một quán bar, từ chủ cho đến nhân viên đều dành cho nhạc sỹ Hà Dũng sự quý trọng. Ở quán bar này, có một vị trí bàn, chỉ sau 23h30 nếu không thấy ông đến, mới cho khách ngồi. Chiếc bàn này được đặt tên là bàn Hà Dũng. Không phải ông chơi nổi, chứng tỏ mình là đại gia, mua đứt vị trí ngồi đó. Cũng không phải vì nhạc sỹ Hà Dũng là vị khách hào phóng, với lời đồn mỗi lần ngồi bar là tốn hàng chục triệu cho tiền rượu ngoại, tiền boa em út. Tất cả chỉ là cái tình người, sự kính trọng của chủ quán bar, nhân viên dành cho cách sống của ông.
“Đại gia” Hà Dũng
Thói quen thư giãn, tìm vui ở quán bar, phòng trà của vị nhạc sỹ này, cũng là đề tài để nhiều người mang ra bàn luận. Có đêm, ông đi vài quán bar, phòng trà và chỉ dừng lại lâu ở một nơi nào đó mà ông cảm thấy thoải mái. Ai thân thiết với ông, đều biết ông uống rất ít rượu, chủ yếu là nhấm nháp và thường ngồi im lặng, nghe nhạc. Tuy là một người có nhiều thăng, trầm trong cuộc đời nhưng không bao giờ thấy tay ông cầm điếu thuốc. Có lời đồn, nhạc sỹ Hà Dũng từng vào bar, gọi cùng lúc 20 chai rượu ngoại, tổng trị giá bằng thành quả lao động suốt cả năm của một người có thu nhập khá cao. Một lần gặp ông, người viết có hỏi ông về lời đồn này, ông đã từng cười vui vẻ, xác nhận: “Anh mua rượu tặng bạn bè, cho vui mà”. Những người bạn của ông, đều biết tính ông phóng khoáng và luôn tìm cách tạo niềm vui cho người khác là vậy. Trong một dịp đến thành phố Đà Nẵng công tác, sau khi bàn bạc công việc tại một quán cà phê xong, ông bước đến một trạm taxi cách đó vài bước chân để về lại khách sạn. Người trợ lý theo cùng ông, đã nhờ nhân viên của trạm điều đến một chiếc xe 4 chỗ, với giá bao suốt chặng đường. Khi đến nơi, nhạc sỹ Hà Dũng hỏi anh tài xế: “Bao nhiêu em?”. Anh tài xế trả lời: “Dạ, 300 ngàn”. Cầm tờ 500 ngàn trên tay, vị đại gia bình thản, nhẹ nhàng: “Lúc nãy, cô nhân viên ở trạm cho anh biết là chỉ có 200 ngàn thôi. Lẽ ra anh sẽ trả cho em 500 ngàn nhưng em đã không trung thực. Em cứ cầm đúng 300 ngàn như ý muốn của em nhé”. Một lần, trong tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng của quán cà phê nằm gần thắng cảnh nhà thờ Đức Bà (TP.HCM), ông đột ngột quay sang hỏi tôi: “Anh đố em, từ đây ra nhà thờ Đức Bà bao xa?”. Tôi rất ngạc nhiên, đáp: “Dạ, khoảng 100 mét. Sao anh hỏi vậy?”. Ông cười hiền hậu: “Đoạn đường tuy ngắn, nhưng rất xa và chông chênh với người nghệ sỹ. Một người bình thường có thể đi từ đây ra đó rất nhanh và dễ dàng. Nhưng với người nghệ sỹ thì khác, trên con đường đang đi, có thể họ gặp bạn bè, dừng lại trò chuyện, đôi khi quên mất cả mục đích cần đến nhà thờ Đức Bà của mình”.
Lê Ngọc Dương Cầm
Theo Người Đưa Tin