Nghệ sĩ cải lương nổi tiếng với những vai đào lẳng lơ trải qua những cuộc tình đầy nước mắt. Ở tuổi U50, với một lần ly hôn, hai lần hủy hôn, chị hiện độc thân và không có con.
NSƯT Thoại Mỹ đến buổi hẹn với đầm hồng và túi xách cùng tông màu. Trong buổi chụp hình, chị liên tục tạo dáng nhí nhảnh và hài hước. Nhìn vẻ ngoài rạng rỡ, trẻ trung của Thoại Mỹ không ai nghĩ chị từng trải qua những cuộc tình đẫm nước mắt, tưởng sống đi chết lại.
Giờ đây, ở tuổi U50, nữ nghệ sĩ cải lương canh cánh trong lòng mong ước có con. Chị thú nhận hàng đêm khóc ướt gối vì ước mơ có con ẵm bồng ngày càng khó khăn khi tuổi ngày càng lớn.
– Trên sân khấu cải lương chị luôn đảm nhận các vai ác, dữ dằn và lẳng. Những vai đó có phần nào con người chị?
– Giọng hát và cách diễn của tôi thích hợp với những vai diễn đó hơn là vai chính. Cuộc sống có đủ hỉ nộ ái ố, cái xấu đan xen cái tốt nên nếu ai cũng đảm nhận vai tốt thì làm sao có kịch bản hay cho mọi người xem.
Bản thân tôi cũng thích đóng vai dữ vì có nhiều đất diễn, đa dạng tâm lý, dễ dàng cho mình biến hóa với nhân vật. Nhiều lần đi quay ở ngoại cảnh, khán giả đứng xem chửi: “con quỷ kia ác dễ sợ” nhưng lúc tôi hoàn thành xong cảnh quay lại khen hay.
Những vai diễn đó khắc hẳn với con người tôi. Tôi sống thẳng, nóng tính, có sao nói vậy.
– Sự thẳng thắn ấy từng khiến chị và Kim Tử Long, Ngọc Huyền xung đột trên ghế nóng Đường tới danh ca vọng cổ mùa một?
– Đúng thế, vì cả 3 huấn luyện viên ai cũng muốn bảo vệ thí sinh đội mình. Sự tranh luận một phần là chiêu trò, tạo sự hấp dẫn cho chương trình nhưng đôi khi quá khích, chúng tôi cũng tranh cãi dữ dội.
Tất nhiên lúc đó có giận nhau chứ nhưng kết thúc chương trình thì cảm xúc đó hết ngay. Ai cũng hiểu đó chỉ là công việc. Cả ba chọn cách thẳng thắn với nhau, chẳng hạn không hài lòng gì với anh Kim Tử Long hay Ngọc Huyền, tôi đều nói rõ. Nếu có lúc nói hơi thiếu kiếm soát với Huyền thì sẵn sàng xin lỗi cô ấy.
– Khi ngồi ghế nóng chung với Ngọc Huyền, nhiều người cho rằng chị ấy sắc sảo nên lấn át Thoại Mỹ, chị nghĩ gì?
– Khi hóa thân vào nhân vật ác tôi trông dễ sợ nhưng ngoài đời sống thản nhiên, nhẹ nhàng. Thực tế Huyền cũng không lấn át tôi đâu, chỉ là phong cách nói chuyện khác nhau. Nếu tôi nghĩ và cảm nhận như thế thì sao chúng tôi có thể làm việc chung. Nói qua nói lại thì cũng chỉ là công việc.
– Chuyện cũ đã qua nhưng vẫn muốn hỏi lại chị, sự việc Ngọc Huyền bỏ làm giám khảo vào tập cuối của Đường đến danh ca vọng cổ, có tin Ngọc Huyền bị chị chèn ép?
– Nếu tôi ăn hiếp thí sinh của Huyền thì Huyền có chịu không? Đó là câu chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc. Tôi không thể đứng ra biện minh cho thí sinh của Huyền được. Tôi làm việc thế nào thì bản thân mình hiểu mình và cả ê-kíp làm việc hiểu mình được rồi.
Không lẽ thấy thí sinh đội Huyền nói thế thì tôi phải lên tiếng sao? Để làm gì? Nếu tôi chèn ép Huyền thì ban tổ chức có để tôi như vậy không, họ sẽ bảo vệ Huyền chứ.
Thực tế tôi và Huyền không có gì xung đột với nhau. Khi sự việc xảy ra, tôi còn nói với ban tổ chức phải bảo vệ Ngọc Huyền. Đây là cuộc thi hoàn toàn công tâm và công bằng.
– Ở tuổi U50, chị vẫn sống độc thân, không có con. Câu hồng nhan bạc phận dường như ứng với cuộc đời chị?
– Trước khi tôi lấy chồng, đi xem thầy tử vi thì ông nói số tôi không nên làm đám cưới. Nếu cứ cưới thì sẽ bỏ nhau sớm. Lời cảnh báo đó tôi bỏ ngoài tai vì là con gái ai không muốn có gia đình đàng hoàng. Và đám cưới của tôi khi ấy lớn lắm, vang khắp Sài Gòn.
Tôi làm mọi cách, cố gắng vun đắp cho gia đình nhưng kết cục lại không tới đâu. Tôi tưởng việc mình đi làm việc chăm chỉ, mua sắm nhà xe đủ đầy thì chồng sẽ thương yêu. Ngược lại giữa chúng tôi lại hình thành khoảng cách và tới lúc không thể giải quyết được thì chia tay vài năm sau đó.
– Là người làm chủ kinh tế, kiếm tiền chủ lực trong gia đình vì sao chị lại ra đi với hai bàn tay trắng hậu ly hôn?
– Lúc đến với nhau, hai đứa còn khó khăn và tự gầy dựng nên nhà cửa. Khi ấy tôi đi làm nhiều, cát-xê cũng cao dễ sợ lắm. Một ngày có khi kiếm được một cây vàng.
Không những thế, tôi còn có nguồn thu từ quán nghệ sĩ, shop quần áo. Tiền vô nhiều nhưng tôi hầu như không xài vì lịch đi hát chiếm hết thời gian rồi. Tôi chỉ đầu tư quần áo, trang sức, phục vụ cho công việc thôi.
Khi ấy, chồng tôi lại thất bại trong công việc. Tôi cũng không tính toán tiền bạc với anh vì nghĩ luật bù trừ. Tôi dễ dãi về tiền bạc vô tình làm cho anh hư.
Vì thế chúng tôi giận nhau nhiều phen dữ dội. Tới lúc tôi xin về gia đình để xem anh có chịu thay đổi, xem anh sẽ lựa chọn thế nào giữa con đường ăn chơi và gia đình?
Vậy mà, tôi mới đi ra khỏi nhà đi diễn thì anh nói “đi là đi luôn”. Khi tôi muốn về lấy bộ đồ thứ hai, anh cũng không cho. Anh nghĩ tôi sợ tai tiếng, không dám bỏ nên làm căng.
Mấy tháng tôi về nhà mình, anh không nhận lỗi, cũng không quan tâm tôi đang nghĩ gì. Tôi quyết định viết đơn ly hôn đơn phương. Ra đến tòa, anh đòi tài sản, nói những điều khó nghe. Tôi thấy thế càng buồn thêm vì nhận ra, anh đâu phải sống vì mình mà sống vì những thứ khác. Tôi bảo anh muốn lấy gì cứ lấy, chỉ cần ký vào đơn thôi.
Sau đó, tôi thuê nhà, ra đi không mang theo bất cứ thứ gì. Tôi nghĩ mình còn làm việc được, sẽ gầy dựng lại nên không muốn tranh cãi về tài sản.
– Đám cưới linh đình bậc nhất Sài Gòn nhưng ly hôn trong cay đắng, chị đã khủng hoảng tinh thần thế nào?
– Tôi khóc suốt, đi diễn mà hát không nổi, nước mắt làm lem hết son phấn. Nhiều khi chán quá, tôi đã tìm cách tự tử. Tôi uống thuốc ngủ thì được người giúp việc đưa đi cấp cứu, còn lần khác thì cứa tay chảy máu. Bây giờ sẹo vẫn còn ở cổ tay.
Tôi lên chùa, khóc và xin thầy cạo đầu. Thầy khuyên tôi về đọc kinh và nói: “Thầy cạo đầu cho con cũng được nhưng về nhà nhìn mình trong gương tàn tạ, con sẽ càng suy sụy hơn”. Do đó thầy chỉ cắt ngắn mái tóc cho tôi. Nhờ tịnh tâm, đọc kinh tôi suy nghĩ sáng suốt hơn và vượt qua cơn sang chấn tâm lý từ từ.
– Về kinh tế, chị đã gầy dựng thế nào từ con số không?
– Tôi lại lao vào công việc. May mắn, mọi người lại thương, mời gọi tôi đi làm việc liên tục. Khi ấy, tôi mướn nhà ở 2 triệu/tháng. Lịch diễn của tôi kín mít, có khi 1-2 tháng, tôi mới về một lần. Khoảng 2 năm sau tôi đã mua được chính căn nhà mình thuê.
Ngôi nhà đó, bây giờ tôi vẫn còn ở. Vài lần tôi định dọn đi để ra nhà mới, rộng hơn nhưng cuối cùng tôi quyết định giữ lại. Ngôi nhà này như một kỷ niệm, đánh dấu sự gầy dựng lại của tôi.
– Quá khứ hôn nhân ám ảnh, đó có là lý do khiến chị ở tuổi U50 vẫn độc thân, không sinh con dù luôn có nhiều người theo đuổi?
– Số tôi đúng là lận đận tình duyên. Sau người chồng đầu tiên, tôi còn có hai lần tổ chức đám hỏi nữa nhưng đều gãy đổ. Đầu tiên là một Việt kiều. Tôi gặp anh sau vài năm ly hôn.
Chúng tôi tổ chức đám hỏi nhưng sau đó tìm hiểu không hợp nên đã dừng lại. Tới người thứ 3 cũng đám hỏi thì có sự cố xảy ra. Lần này là có người thứ ba xuất hiện.
Tôi là người nổi tiếng, người bán vé số cũng biết thì đâu có thể làm gì không đẹp với người khác nên tôi quyết định dừng lại ngay.
– Quyết định nhanh chóng với hai người đàn ông sau có đồng nghĩa với việc chị ít đau khổ hơn lần chia tay đầu không?
– Không. Khi đứng giải quyết thì nhanh chóng, vừa quay lưng đi là tôi suy sụp. Mỗi lần chia tay một mối tình, tôi tổn hao tinh thần, sức khỏe rất nhiều. Phải mất thời gian dài, tôi mới dưỡng lại được nhan sắc.
Khi đó, người tôi nhũn ra, không còn chút năng lượng nào. Nhiều lần tôi đứng trong vòi sen mở lớn và la thật to, nhiều đến mức gục xuống sàn. Nỗi buồn của tôi khó giải tỏa vì tôi giữ trong lòng, không chia sẻ với gia đình. Tôi sợ người thân lo lắng, đau lòng cho mình.
– Ba người đàn ông đến với chị đều để lại những ký ức buồn. Giờ đây, chị có còn liên lac với họ?
– Quan hệ của chúng tôi vẫn tốt. Tôi từng giận họ nhưng rồi nhận ra tất cả đều do duyên số. Bây giờ, có người vẫn quan tâm và còn ngỏ ý muốn quay lại với tôi. Tuy nhiên, tôi rất rõ ràng, khi chuyện đã qua thì sẽ khép lại.
– Ngẫm lại, chị có điều gì hối tiếc về quãng thanh xuân thăng hoa trong công việc nhưng gập ghềnh trên đường tình?
– Với các quyết định trong tình yêu, không có điều gì làm tôi hối tiếc. Tôi nghĩ mình đã có quyết định đúng. Điều hối tiếc nhất của tôi là không biết quý trọng thời gian. Vì thế ở tuổi này thành ra quá trễ để có con.
Nhiều đêm nằm, nghĩ đến con mà tôi buồn, khóc ướt đầm gối. 2-3 năm nay tôi áp dụng nhiều phương pháp nhưng không thể thực hiện được mơ ước. Ở tuổi này có con là điều quá khó khăn.
– Vì sao chị không muốn nhờ người mang thai hộ?
– Tôi không nghĩ tới chuyện đó đâu. Thà tôi xin con nuôi, còn không tự mình sinh con. Nghĩ tới chuyện đến đề nghị và thương lượng với người mang thai hộ thì tôi không làm được đâu.
– Với người đàn ông gắn bó với chị 3 năm qua, chị còn ý định kết hôn?
– Trong cuộc sống có nhiều thứ xảy đến ngoài ý muốn, tôi không muốn nói trước điều gì. Riêng với người ấy, tôi nói họ phải cho mình thêm thời gian. Ở tuổi này tôi không muốn lại rơi vào tình trạng kết rồi lại gãy. Bây giờ vui, hạnh phúc được ngày nào thì cứ vui ngày đó. Kết hôn cứ để duyên số quyết định.
Đồ họa: Nhân Lê
Theo Zing