Đàm Vĩnh Hưng tên thật là Huỳnh Minh Hưng. Tuổi thơ của Đàm Vĩnh Hưng lại có nhiều khác biệt so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Mẹ là vợ lẽ của bố, gia đình ly tán từ nhỏ
Đàm Vĩnh Hưng là con vợ lẽ, nhưng lại được gia đình rất cưng chiều. Anh từng kể: “Trước khi lấy mẹ, bố tôi đã có một đời vợ và mấy đứa con gái.
Nhưng vì người vợ trước không thể sinh cho ông một người con trai, nên gia đình nội đã cưới mẹ tôi về làm lẽ cho ba tôi.
Tôi là con trai đầu lòng, cũng là con trai duy nhất trong nhà, là niềm hạnh phúc và mong đợi của ba mẹ và cả nhà bên nội.
Chính vì thế, tôi được cả gia đình nâng niu, yêu chiều và đặt vào không biết bao nhiêu kỳ vọng. Tuổi thơ của tôi đã trôi qua những năm tháng đầu vô cùng êm ả và bằng phẳng.
Sau tôi, mẹ tôi còn đẻ được 3 em gái nữa, nhưng 2 đứa em tôi đã không may bị ốm mà qua đời sớm. Bố mẹ càng dồn hết tình yêu thương vào hai anh em tôi”.
Sống trong một gia đình vương giả, cậu bé Huỳnh Minh Hưng ngày ấy cứ vui chơi và ca hát cho bạn bè xem để thoả mãn niềm đam mê.
Hưng bỗng chốc vụt sáng trở thành ngôi sao của trường cấp 2 và nhận sự tung hô không dứt của bạn bè đồng trang lứa. Tuy nhiên, anh không biết rằng kinh tế gia đình đang đi xuống.
“Một ngày tôi về nhà, mẹ ôm tôi và cứ khóc mãi không thôi. Linh tính của một thằng con trai được sống trong sự đầy đủ mặc dù không ý thức hết được vấn đề, nhưng cũng đủ hiểu gia đình đang có chuyện.
Căn nhà bị đem rao bán, ‘sân khấu’ giường ngủ của tôi cũng bị người ta dọn dẹp hết, nhìn cảnh đó tôi không sao cầm được nước mắt. Nhưng chưa hết, đau buồn hơn là ba mẹ đã quyết định chia tay.
Tôi khi ấy không biết tường tận mọi chuyện, nhưng đủ hiểu ba mình là người rất đào hoa. Ông có dòng máu lai Pháp và Trung Quốc nên lúc nào nhìn cũng rất phong độ, đàn bà theo ông không ngớt, họ còn đến tận nhà buông lời tán tỉnh ba tôi.
Và chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, tình yêu của mẹ không giữ nổi bước chân của ông nữa, gia đình tôi lâm vào cảnh ly tán, tôi cũng chẳng còn thiết tha hát hò“, Đàm Vĩnh Hưng buồn bã nhớ lại.
Trong kí ức, Đàm Vĩnh Hưng luôn nhớ tới hình ảnh tài sản trong gia đình lần lượt đội nón ra đi, và cuối cùng, ngay cả căn nhà để ở cũng chẳng thể giữ được.
Cái cảm giác đau đớn nhìn ba mẹ ngậm ngùi ôm đống đồ bước ra khỏi chính ngôi nhà của mình – là cái cảm giác mà Đàm Vĩnh Hưng suốt đời chẳng bao giờ quên. Khi đó, dù chỉ là một đứa trẻ, anh cũng chẳng tránh khỏi cảm giác tê tái và nghẹn ngào.
Sau những biến cố của gia đình, Đàm Vĩnh Hưng được bố mẹ gửi vào tu viện để theo học. Ở tu viện, Đàm Vĩnh Hưng bắt đầu hát những ca khúc đầu tiên của cuộc đời trong giàn thánh ca. Lúc đó, Hưng là ca viên nhỏ tuổi nhất của tu viện.
Đây có thể coi là những bước đi đầu tiên của Đàm Vĩnh Hưng trong sự nghiệp ca hát, ươm mầm cho những khát khao và ước mơ bền bỉ của ca sĩ họ Đàm sau này.
Cậu bé Huỳnh Minh Hưng rất ngoan ngoãn khi làm lễ chịu phép thêm sức ở nhà thờ.
Bộ đồ màu trắng gắn với tuổi thơ cơ cực
Lên lớp 6, Đàm Vĩnh Hưng rời tu viện về ở với ông bà ngoại. Mỗi khi được nghỉ hè ngày nào Hưng cũng đạp xe từ nhà lên sân khấu 70 Phú Nhuận để nghe các thần tượng Bảo Yến, Nhã Phương, Mỹ Lan, Ngọc Bích, Thái Châu, Ngọc Yến… biểu diễn.
Đàm Vĩnh Hưng mê hát mãnh liệt đến mức dù trời mưa, cũng không bỏ buổi nào, nghe đến mức thuộc lòng các ca khúc.
Đàm Vĩnh Hưng tâm sự, mình mê hát đến nỗi quên ăn quên ngủ, đến mức người như một con cò hương, ốm nheo ốm nhách. Rồi cứ tối đến là tụ tập mấy đứa nhỏ bạn cùng xóm lại, ra trước đường đàn hát tới khuya.
Năm thứ hai của trường cấp III, Đàm Vĩnh Hưng trở thành một “hiện tượng” của sân khấu cấp trường với bài hit “Cô bé u sầu”.
Trở thành “thần tượng” của nhiều nữ sinh là dư vị ngọt ngào đầu tiên của “sự nổi tiếng” mà Đàm Vĩnh Hưng nếm trải.
Khó khăn thêm vài năm, gia đình Đàm Vĩnh Hưng lại khấm khá trở lại bởi mẹ anh là người phụ nữ biết vun vén. Thương các con, bà mua sắm đầy đủ mọi trang thiết bị trong nhà.
Mr Đàm kể: “Nhà tôi bắt đầu khấm khá trở lại, mẹ đã sắm đầy đủ vật dụng cần thiết và chiều anh em tôi như công chúa hoàng tử.
Đam mê giày thể thao trắng bây giờ của tôi xuất phát từ thời điểm này. Có được đôi giày là tôi quý như báu vật, đi lại cũng nhẹ nhàng, về là lau chùi và xếp ngay ngắn lên trên giá.
Thích máy nghe nhạc là mẹ mua cho ngay chiếc đài cát sét, thích ăn nho khô là trong nhà lúc nào cũng sẵn, thích đi chiếc xe barbetta là mẹ lại ngay lập tức mua cho một chiếc.
Có chiếc barbetta thời đó là sang lắm, chỉ thích chạy vòng vòng ngoài đường, để hai chân lên gọn gàng và lượn lách khắp phố phường.
Xe của tôi cũng khác người, lắp cái này, ráp cái kia cho nó không còn hình dáng nguyên bản mới thôi. Chẳng hiểu những sáng tạo đó ở đâu ra mà tôi có thể trình diễn hết ngày này qua ngày khác như thế.
Và đỉnh điểm phải là lần tôi bao nguyên hồ bơi để cho bạn bè của mình vui chơi thoả thích.
Cái sự ‘điên’ trong người tôi như thế, càng lớn lại càng ‘điên’, trách sao mà bây giờ tôi lại được coi là người nhiều ‘chiêu trò’ nhất showbiz này“.
Giàu có, thất bại, rồi lại giàu có, nhưng ở đời chẳng ai nói trước được điều gì. Chẳng mấy chốc, gia đình Đàm Vĩnh Hưng lại rơi vào những biến cố kinh tế. Đến cuối những năm học cấp III, hoàn cảnh kinh tế gia đình Đàm Vĩnh Hưng hoàn toàn suy sụp.
Nhưng vì thương cậu con trai duy nhất, thấy con đam mê hát nên dù đang nợ nần chồng chất, dù bị chủ nợ ngày đêm đến chì triết, hành hạ đủ kiểu, mẹ của Đàm Vĩnh Hưng vẫn nghiến răng lấy tiền may cho anh một bộ đồ trắng để đi diễn.
Sau này khi đã có trong tay cả tủ đồ quần áo hiệu, Đàm Vĩnh Hưng vẫn không bao giờ quên bộ đồ mà mẹ anh đã may cho mình với tất cả tình yêu thương và sự hi sinh.
Biết được sự hi sinh của mẹ, thương mẹ vô hạn, nên những đồng tiền đầu tiên Đàm Vĩnh Hưng kiếm được khi đi hát cho sở giáo dục, anh mang về đưa hết cho mẹ.
“Khi cầm trên tay những đồng tiền đó của tôi, mẹ tôi đã òa khóc. Đó là số tiền đầu tiên do chính tay tôi làm ra mang về cho bà.
Có thể số tiền không nhiều nhưng cái ý nghĩ con trai mình đã lớn, đã trưởng thành khiến mẹ tôi cảm động”, Đàm Vĩnh Hưng xúc động nói.
Ý An
Theo Trí Thức Trẻ