Nhân chuyện scandal của nữ ca sĩ Hà Hồ đang làm mưa làm gió ở các trang báo mạng, các thể loại diễn đàn và facebook, hãy cùng một “Bà mẹ bỉm sữa” thẳng thắn và khách quan nhìn nhận sự việc.
Lẽ ra, tôi không muốn nói tới chuyện Hồ Ngọc Hà ở thời điểm scandal nóng của cô. Nhưng vì tôi là một con nghiện facebook và báo mạng, nên ngày lại ngày, tôi bị nhồi vào đầu với hàng trăm cái tít, với hàng nghìn câu chuyện xung quanh nữ ca sĩ sáng giá của showbiz Việt. Đến nỗi, dù không muốn để ý, nhưng vì cái bản tính tò mò cố hữu của con người, tôi không thể không click. Và từ chỗ không muốn nghe, không muốn thấy, không muốn nghĩ, tôi lại cảm thấy mình phải góp một tiếng nói.
Chửi Hồ Ngọc Hà ư? Chẳng đáng Tôi là một người vợ, một bà mẹ bỉm sữa. Tôi ghét những cô gái lên giường với người đàn ông không phải là chồng mình, lại càng không chấp nhận người phụ nữ qua lại với trai đã có vợ. Tóm lại, nếu Hồ Ngọc Hà qua lại với đại gia K.Nam Phi trong khi anh này chưa ly hôn, cá nhân tôi phản đối Hồ Ngọc Hà. Tôi phản đối lối sống của cô ấy (nếu chuyện cặp đại gia là có thật) nhưng tôi không có quyền để cấm cô ấy không được sống như cách cô ấy chọn. Vì tôi chỉ suy ra từ một việc đơn giản thế này. Một tuần, vợ chồng tôi dành 2 ngày cuối tuần đưa con cái ra ngoài chơi, ăn những bữa ăn đắt tiền hơn nhiều lần so với bữa cơm gia đình. Điều này làm bố mẹ chồng tôi phật lòng. Ông bà nói rằng chúng tôi sống quá nghệ sĩ. Ông bà nơm nớp lo chúng tôi tiêu xài hoang phí và những bữa ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh an toàn cho đứa cháu vàng ngọc. Song, ông bà không thể cấm chúng tôi. Bố mẹ đấy, cũng không thể bắt con cái sống theo cách của mình, nói gì là người dưng. Tất nhiên, ai đó sẽ nói với tôi rằng, so sánh như thế là khập khiễng, vì chuyện cô Hà còn liên quan tới vấn đề đạo đức. Nhưng đạo đức, cũng là một khái niệm trừu tượng mà thôi. Chỉ có pháp luật, là quy chuẩn. Nếu pháp luật ở ta có xét tội ngoại tình thì những người đàn bà quan hệ với đàn ông đã có vợ sẽ bị pháp luật xử lý. Lúc đó, chúng ta cũng chẳng cần mất thời gian mà để tâm tới những người như thế nữa.
Đấy. Đối với tôi, Hồ Ngọc Hà là một khái niệm không gần gũi. Bản thân tôi sẽ không còn thích con người cô ấy nữa. Nhưng tôi vẫn sẽ nghe sản phẩm cô ấy hát vì tôi thích cái giọng là lạ của Hồ Ngọc Hà, thích cái cách hát làm chủ tiết tấu mà phải ai cũng có được. Tôi nghe cô ấy, vì tôi thích kiểu nhạc như thế, tôi thích bài hát, thích giọng hát, chứ không dính dáng gì tới con người ngoài âm nhạc của cô. Và nếu báo chí có đăng một bộ ảnh của cô Hà, tôi vẫn sẽ click. Vì tôi muốn biết hôm nay cô ấy mặc gì, thời trang bây giờ đang mốt ra sao, tôi có thể học lỏm được chút nào không. Xem ảnh, hoàn toàn là vì tôi, không liên quan tới cô Hà. Còn ở ngoài đời, nếu ngồi lê la với bạn bè, được hỏi có thích Hà hay không, tôi sẽ lắc đầu. Vì sao ư? Không thích, vậy thôi. Từ thâm tâm, tôi không muốn nhắc tới cô ấy. Vì cô ấy không liên quan gì tới tôi, chẳng một lần mời tôi một bữa ăn, chẳng khi nào mang lại cho tôi một tiếng cười. Tôi và cô không liên quan. Tôi không cớ gì phải mất thời gian để lên mạng nghe ngóng thông tin về cô. Tôi không muốn vì cô Hà mà bị bạn bè soi mói. Có nhiều người phản đối nhưng cũng không ít người bênh vực cô. Bạn bè có thể cãi nhau vì một chuyện lãng xẹt. Đều là người ngoài cuộc, không ai nói được ai đúng ai sai nên trận chiến rồi sẽ không bao giờ có hồi kết. Biết đâu, tôi sẽ mất đi vài người bạn, chuốc thêm vài kẻ thù. Vì một người không liên quan như cô Hà, điều đó chẳng đáng. Tôi cũng không thích vì cô Hà mà phải vứt đi đống dầu gội, bột giặt và hầm bà rằng các thứ có liên quan tới cô ấy. Tôi chưa bao giờ chọn sản phẩm vì cô Hà nên cũng không có lí do gì khước từ sản phẩm vì cô ta. Tôi dùng bột giặt cô quảng cáo vì thấy áo quần sạch hơn. Tôi dùng nước rửa tay diệt khuẩn do cô làm đại diện vì nó làm tay con tôi thơm tho hơn. Bây giờ bỏ những thứ quen thuộc đi, tôi sẽ mất nhiều thời gian để thử nghiệm những sản phẩm mới. Thật chẳng đáng vì cô Hà mà làm thế.
Tôi cũng rất sợ gia nhập mấy hội tẩy chay cô Hà. Vì tôi thấy họ mất quá nhiều thời gian cho việc nói xấu cô ấy. Đã là nói xấu thì không thể biết đúng hay sai. Dựng chuyện nhiều khi cũng là có thể. Đúng hay sai tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ quan tâm làm sao nhiều mẹ dư dả thời gian vậy. Giá thời gian đó bỏ máy tính, bỏ smartphone xuống chơi với con. Hoặc là ra spa làm đẹp cho cái mặt, hoặc là ngồi makeup một chút để tan sở hẹn hò với chồng, có phải sẽ tốt cho mình hơn không? Tôi cũng sợ lắm khi gõ bàn phím hay dùng miệng gọi cô Hà bằng những cái tên tục tĩu. Nhiều người sẽ đánh giá tôi là con người thiếu văn hóa. Bố mẹ chồng tôi, chẳng may nghe được, hay đồng nghiệp tôi chẳng may liếc thấy… Trời ơi, người ta sẽ nghĩ gì? Rằng tôi là một đứa con gái độc miệng? Vì cô Hà ư, chẳng đáng.
Màn tưởng tượng ấy vừa khép lại, trong đầu tôi thoắt cái lại hiện lên hình ảnh một cô gái đang xa xả mắng một người phụ nữ khác. “Đưa chị bao tiền mà chị làm ăn vậy à? Sao nhãn hàng chưa thay đại diện? Phải chửi nhiều, nhiều nữa. Chị phải kích lên. Nghe đây, chị kể chuyện này ra cho tôi:….” Nói rồi cô ta quay bộ hạ bỏ đi, ném lại sau lưng một câu nói đầy khinh miệt: “Có đám đàn bà bỉm sữa mà chị xử lý mãi chưa xong”. Tự nhiên, tôi thấy nóng mặt. Chuyện của cô Hà, cô ta tự đi mà giải quyết. Chuyện của các nhãn hàng họ đi mà lên kế hoạch truyền thông. Tôi không muốn nhắc tới cô Hà nữa. Chả có lợi gì cho tôi, chỉ thấy lợi cho những người nhiều thủ đoạn.
















